Tiểu thuyết online

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 10: QUẠ ĐƯA TIN

Trời đã tờ mờ sáng. Sương vẫn phủ trắng nên bầu trời không được sáng rõ. Càng gần cuối thu, thành Trấn Tây càng lạnh lẽo. Lá vàng rụng từng chiếc, từng chiếc hiu hắt xuống nền đá lạnh.

Hoàng Tế Thiên hôm nay mới có một chút thư thái để ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Những ngày qua mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chỉ thoáng chốc nghĩa quân rừng Bạch Tùng đã tan rã. Chỉ mới đây thôi chàng đã không thể gặp lại người anh kết nghĩa sinh tử Chúc Thịnh Lai của mình. Chàng bỗng nhiên cảm thấy ngày tháng đoàn tụ với vợ và người con trai của mình xa vời vợi. Đưa Thần Cơ và Thái Sơn tới được phủ Trấn Tây, thỉnh cầu được Điểu Thiên Hoàng cứu chữa cho Thái Sơn, chàng coi như đã hoàn thành sứ mệnh với họ Chúc. Nhưng bây giờ, chàng lại mang nợ Điểu Thiên Hoàng.

Bên trong thư viện, Điểu Thiên Hoàng đang chữa trị cho Thái Sơn, không ai được làm phiền. Hoàng Tế Thiên cũng chỉ có thể ở bên ngoài cảm nhận dòng năng lượng tác động đến xung quanh mà đoán định tình hình.

Năng lượng định tâm của Điểu Thiên Hoàng thật đáng ngưỡng mộ. Dòng năng lượng ấy tạo ra một luồng sóng khiến vạn vật xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng. Những suy nghĩ buồn rầu của Tế Thiên cũng mờ dần mờ dần, và lắng xuống. Dạng năng lượng này chỉ có ở những người có thể năng lượng phượng hoàng nhưng phải được rèn luyện nghiêm ngặt, tránh mọi xao động về cảm xúc. Hèn gì, Thiên Hoàng không bao giờ lộ buồn vui, giận dữ trên khuôn mặt, luôn thư thái thoát tục.

Dòng năng lượng này đưa Thái Sơn vào trạng thái yên định. Cậu bé vơi bớt nỗi đau, hơi thở bình ổn trở lại, tim đập đều hơn. Cơn bi thương đêm qua khi uống máu Thiên Phụng bất chợt lại dội lên. Cơn bi thương ấy lại đưa Thái Sơn rơi vào những ảo ảnh mà cậu không thể hiểu. Trong ảo ảnh ấy, mọi thứ đều chỉ còn là sự sụp đổ và cái chết. Cơn bi thương tạo thành một sóng năng lượng dồn dập, đẩy lùi năng lượng của Điểu Thiên Hoàng, nhưng đồng thời cũng đưa Thái Sơn vào cơn đau đớn khiến cậu ngã vật xuống.

Thiên Hoàng giật mình, mở mắt, ra khỏi trạng thái định tâm. Dòng máu của Thiên Phụng đã đi vào người của Thái Sơn. Máu Thiên Phụng tuy cũng là máu phượng hoàng, nhưng không giống của Thiên Hoàng. Máu của cô bé có chứa nhiều bí ẩn mà nếu ai tiếp xúc với dòng máu này sẽ bị chi phối bởi những cảm xúc khó hiểu và mãnh liệt. Tuy rằng cảm xúc cũng tạo ra nguồn năng lượng lớn, nhưng người không biết sử dụng nó sẽ bị nó hại lại. Thiên Phụng vì sốt ruột cứu Thái Sơn và không muốn Thiên Hoàng phải mất đi một lượng lớn năng lượng của mình, nên đã cho Thái Sơn uống máu mà không tính đến những biến động cảm xúc mà Thái Sơn sẽ trải qua.

Thiên Hoàng cất tiếng:

– Thái Sơn, có phải con cảm thấy đau buồn lắm không?

Thái Sơn gượng dậy, gật đầu:

– Dạ vâng… Con không kìm chế được cảm giác ấy… con không muốn phải chịu cảm giác ấy thêm nữa…

Thiên Hoàng cười buồn:

– Đời người khó tránh những xúc cảm đau thương… Con càng cố tránh thì cảm xúc ấy sẽ càng lớn. Ta sẽ dậy con cách gác chúng lại một bên để có được định tâm. Nhưng chúng sẽ không mất đi, một lúc nào đó con sẽ phải quay lại để giải quyết.

Đoạn, Thiên Hoàng ngồi xếp bằng. Thái Sơn cũng ngồi theo. Thiên Hoàng hướng dẫn:

– Con hãy giữ hơi thở cho đều. Hãy lắng nghe dòng năng lượng chạy trong người con… Có phải lúc thì cảm thấy, lúc thì không? Đó là do kinh mạch của con có nhiều chỗ không hoạt động tốt nên không thể cảm thấy. Khi đau buồn, con thấy năng lượng ở ngực sẽ bị đè nặng. Hãy tập trung tinh thần của con vào đó, cảm nhận tận cùng nỗi đau. Nếu những ảo ảnh xuất hiện, hãy kệ chúng, tiếp tục tập trung tinh thần vào ngực. Con thấy không, khối năng lượng đè nặng ấy đang tản ra khắp cơ thể và dịu dần, dịu dần.

Thái Sơn làm theo. Cậu bé nhanh chóng học được cách và điều tiết cảm xúc của mình ổn định trở lại. Thiên Hoàng nhìn cậu bé đã tự mình định tâm được, gật đầu hài lòng. Chàng ngồi xuống đối diện với Thái Sơn. Chàng áp tay phải của mình lên ngực cậu bé.

Ngực chàng cũng sáng rực như bốc lửa. Dòng lửa ấy chạy theo mạch máu của Thiên Hoàng đi vào trái tim của Thái Sơn. Dòng lửa ấy chính là năng lượng do máu Thiên Hoàng tạo nên. Hơi nóng của lửa đi vào cơ thể Thái Sơn, bung phá những kinh mạch bị tắc nghẽn, nối lại những đoạn bị tổn thương. Một quầng năng lượng vàng rực bao quanh hai người. Quầng năng lượng ấy đi vào từ đỉnh đầu của Thái Sơn, như một dòng thác tẩy rửa những bệnh tật tồn đọng trong cơ thể của cậu. Những lời đồn về sức mạnh cải tử hoàn sinh của năng lượng phượng hoàng quả thật không sai.

Thái Sơn cảm thấy sức sống căng tràn trong từng thớ thịt, mạch máu của cậu. Cậu bé tiếp tục để những dòng năng lượng chảy vào cơ thể. Làn da trắng xanh của cậu bé giờ đã hồng hào hơn. Nhưng Thiên Hoàng thì lại trở nên nhợt nhạt. Dòng năng lượng cũng nhạt màu dần, không còn được rực rỡ như trước. Dòng lửa trên mạch máu cũng tắt dần cho đến khi tắt lịm ở chính giữa ngực Thiên Hoàng. Thiên Hoàng từ từ mở mắt ra, lảo đảo suýt ngã, nhưng chàng chống tay được.

Thái Sơn vội đỡ lấy Thiên Hoàng:

– Tướng quân… người có sao không?

Thiên Hoàng lắc đầu, chỉ nói:

– Lấy cho ta cốc nước!

Thái Sơn nhanh nhẹn lấy cho Thiên Hoàng cốc nước. Cậu không còn cảm thấy mệt mỏi và uể oải như trước nữa. Thiên Hoàng uống nước rồi dặn tiếp:

– Con nhớ lời ta dặn cho thật kỹ… Tuy bây giờ con đã khỏe mạnh như người khác, nhưng không vì thế mà cảm giác bi thương kia mất đi, những nỗi đau trong đời cũng thế. Những lúc đau khổ xuất hiện, con sẽ không thể điều tiết được năng lượng trong mình, có khi sẽ còn gây hại. Vậy nên con phải nhớ luyện tập thường xuyên mới giữ được định tâm.

Thái Sơn gật đầu, đáp một tiếng “Vâng ạ!”.

Đột ngột, cánh cửa thư viện mở toang. Thiên Phụng chạy ùa vào phòng. Đằng sau là Điểu Âu và Thần Cơ đang lật đật chạy theo, hớt hơ hớt hải gọi:

– Quận chúa! Không được vào mà!

Thiên Phụng quát:

– Ta thích thì ta cứ vào thôi!

Thiên Phụng thấy Thiên Hoàng ngồi không vững, vội chạy đến, gạt Thái Sơn ra, ôm chầm lấy cha mình. Cô bé ứa nước mắt:

– Cha… con không thích cha bị yếu… Tất cả là tại mấy người này ép cha…

Thiên Hoàng vuốt tóc Thiên Phụng, âu yếm:

– Không có ai ép cha được hết… Cha bị ốm, chẳng phải sẽ tha hồ ở Hoàng Hoa Cung cùng con, không phải ra chiến trường nữa hay sao?

Thiên Phụng nghe đến đó, dụi mắt, ngưng khóc:

– Đúng rồi nhỉ…

Hoàng Tế Thiên và Điểu Tùng cũng theo lũ trẻ bước vào thư viện. Hai người chắp tay, cúi đầu hành lễ. Điểu Tùng nói:

– Ơn nghĩa của tướng quân Điểu Thiên Hoàng chúng ta sẽ không bao giờ quên!

Thiên Hoàng gật đầu:

– Không sao!

Hoàng Tế Thiên tiếp lời:

– Để ta đỡ tướng quân về phòng nghỉ ngơi.

Thiên Hoàng không phản ứng gì. Để mặc cho Tế Thiên dìu chàng đứng dậy.

Điểu Âu chạy lại, níu áo Điểu Tùng giật giật:

– Cha… lần đầu thấy Thái Sơn khỏe mạnh, con phải dẫn em ấy đi chơi… Cha cho con dẫn Thần Cơ và Thái Sơn vào thành chơi đi…

Điểu Tùng lườm Điểu Âu:

– Không được nghịch phá nghe chưa?

Điểu Âu reo lên, cầm tay Thần Cơ và Thái Sơn lôi đi xềnh xệch. Nhưng Thái Sơn giằng tay lại:

– Còn quận chúa…

Điểu Âu bĩu môi:

– Ai mà hầu được loại đỏng đảnh đó!

Thần Cơ chạy lại, cầm tay Thiên Phụng. Thiên Phụng giật mạnh tay lại, nói sẵng:

– Ta không thích người khác động vào ta…

Thần Cơ tiện tay, véo má Thiên Phụng khiến cô bé la lên oai oái. Thần Cơ nói to:

– Ta ra lệnh cho quận chúa đi chơi cùng bọn ta… Không là ta véo cho sưng má!

Thiên Phụng đau điếng đến chảy nước mắt, gật đầu. Thần Cơ được thể:

– Và phải cho ta cầm tay!

Thiên Phụng cũng gật đầu. Chưa bao giờ cô bé bị bắt ép kiểu đó. Thái Sơn và Điểu Âu nhìn cảnh Thiên Phụng bị Thần Cơn bắt nạt cũng phì cười. 
Bốn đứa trẻ được quân lính của Điểu Tùng bảo vệ, đưa vào thành chơi. Phủ Trấn Tây trở nên yên tĩnh hẳn. Thiên Hoàng nằm nghỉ ngơi trong phòng. Tế Thiên và Điểu Tùng túc trực ở ngoài không rời. Thiên Hoàng mặc dù nằm tĩnh dưỡng nhưng không ngủ.

Bây giờ, chàng đã tìm lại được Thiên Phụng, mạng của Thái Sơn đã được cứu, nhưng vận mệnh của Điểu tộc lại trở nên nguy hiểm. Trấn Đông mất người phòng thủ, nếu Long tộc men theo đường biển đánh vào phía đông, Điểu tộc khó bề đỡ được. Dã Quốc nghe tin có biến loạn trong triều đình Điểu tộc, thế nào cũng đục nước béo cò, gây hỗn loạn. Tuy không thể vượt qua được thành Trấn Tây của Điểu Tùng nhưng cũng khiến Điểu tộc tổn hao. Phòng thủ ở phía Nam tại thành Vũ Cầm do chàng trấn thủ rất vững vàng, nhưng nếu Long tộc có nhân tài phá vỡ được vòng phòng thủ ấy thì chẳng mấy chốc mà đánh tới Điểu Kinh. Nhưng giờ đây, chàng đang ốm yếu thế này, căn bản cũng không thể bảo vệ phía Nam chu toàn được. Thiên Hoàng gác tay lên trán thầm nghĩ: “Nòi giống Điểu tộc ngày một suy yếu, người tài trong thiên hạ lại ngày một nhiều. Một sự thay đổi trong quá trình chuyển kiếp mà ta không thể hiểu được. Nhưng ta phải tìm những người tài này về, thuyết phục họ làm việc dưới trướng con trai ta, cùng ta đánh bại Long tộc và Dã quốc, tạo nên một thời đại thịnh trị mới! Ta đã mất quá nhiều thời gian cho những ngày tháng chán nản dưới trướng Điểu Linh Hoàng…”

Nghĩ tới đó, Thiên Hoàng gượng đứng dậy, tìm giấy bút, tới bàn và bắt đầu viết. Đó là “Sách lược kết thúc loạn thế”. Chàng viết miên man không dứt, không quan tâm đến cơn đau mỏi đang dày vò thân xác của chàng. Sách lược này đưa ra từng điểm mạnh yếu trong cách thiết lập xã hội trong mỗi nước và cả thể năng lượng của quý tộc cũng như dân cư của mỗi nước. Sau đó, chàng sẽ viết về cách đánh vào chỗ yếu và học những điểm mạnh để tạo ra một thời thịnh trị.

Nhưng chưa viết tới đó thì có tiếng gõ cửa. Thiên Hoàng giấu vội sách lược vào áo giáp của mình rồi mở cửa. Đó là Hoàng Tế Thiên. Tế Thiên cầm theo một con quạ, đưa đến cho Thiên Hoàng.

– Con quạ này đậu ở cổng phủ Trấn Tây suốt buổi trưa, ta nhận ra đó là quạ của Ô Thị, chắc hẳn có tin gửi đến tướng quân.

Thiên Hoàng nhíu mày. Chàng nhìn vào mắt con quạ, lầm bầm đọc những chuỗi âm thanh nào đó, rồi quát to: “Nói”. Con quạ tự nhiên nói được như người, nhưng bằng một giọng rè rè:

– Dã quốc đã dùng bướm đen đột nhập thành Trấn Tây.

Hoàng Tế Thiên nghe xong, thất sắc:

– Bướm đen vô cùng nguy hiểm. Loài bướm này có thể hút năng lượng, gây chết người. Chúng đi theo đàn. Chúc Thịnh Lai đã bỏ mạng vì bướm đêm.

Thiên Hoàng nói:

– Ngươi mau đi báo cho Trấn Tây tướng quân, mời ông ấy đến phòng ta bàn chuyện!

Nhưng không cần Tế Thiên phải đi mờ. Từ bấy tới giờ, Điểu Tùng vẫn đứng ở ngoài để canh chừng Thiên Hoàng. Chàng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Thiên Hoàng. Điểu Tùng thấy nhắc đến mình, liền đi vào.

– Ta ở ngoài có nghe câu chuyện hai vị nói! Loài bướm đen này ta có nghe nói tới. Loài bướm này do đich thân Dã vương luyện năng lượng mà thành.

Dã vương dùng năng lượng đen của mình đào luyện, biến những đàn bướm nhiều sắc màu thành màu đen. Những con bướm đen này bay khắp nơi, hút năng lượng của người sống rồi bay về với Dã vương. Dã vương lại hút năng lượng từ những con bướm ấy để gia tăng sức mạnh cho mình.

Tế Thiên cũng biết về bướm đen nhưng chàng không biết rằng chúng do trực tiếp Dã vương điều khiển. Nay nghe Điểu Tùng nói, chàng mới biết.

Chàng nói:

– Nhưng thành Trấn Tây đâu dễ xâm nhập. Đàn bướm đen đó nếu gặp phải trường lực của thành thì chúng cũng tan thành tro. Đây rõ ràng là có kẻ trà trộn dân thường vào thành, nuôi kén bướm ngay trong thành. Chỉ cần tìm được kén bướm và sớm tiêu diệt thì sẽ không lo chúng phát triển thành bầy.

Thiên Hoàng trầm tĩnh đưa ý kiến:

– Tìm chỗ tập trung nhiều kén bướm không khó. Chỉ cần tướng quân Điểu Tùng xem xét những khu vực có cái chết bất thường trong thành Trấn Tây ba ngày trở lại đây. Bướm một khi thành hình ra khỏi kén, sẽ phải tấn công ngay con mồi gần nhất.

– Được, để ta đi xem lại sổ sách ở cấp dưới nộp lên cho ta! – Điểu Tùng đáp – Phiền Tế Thiên đưa Chinh Nam tướng quân tới mặt hồ, chúng ta phải xem tình hình của toàn thành Trấn Tây.

Điểu Tùng bước ra khỏi phòng. Tế Thiên đỡ Thiên Hoàng đến hồ nước trong ngay giữa phủ. Hồ nước này không lớn như hồ nước ở thư viện, nhưng trong vắt. Tại đây có bày một bàn trà trên bộ bàn ghế bằng đá được chế tác tinh xảo.

Tế Thiên đỡ Thiên Hoàng ngồi xuống. Lúc này Thiên Hoàng mới nhìn xuống dưới mặt hồ. Đó là khung cảnh toàn bộ phố xá, nhà cửa, sông núi của thành Trấn Tây. Nhìn xuống hồ, Điểu Tùng có thể quan sát mọi biến động diễn ra trong thành Trấn Tây. Vừa hay lúc ấy, Điểu Tùng cầm một xập giấy tờ đi đến.

Điểu Tùng ngồi xuống rót trà rồi nói:

– Đây là tất cả những vụ có người chết bất thường ở thành Trấn Tây. Tất cả bọn họ đều cạn kiệt máu mà chết, gồm mười sáu người. Trong đó có ba gia đình, ba người vô gia cư. Ba gia đình đều sống gần Tụ Linh Phong. Còn ba người vô gia cư thì chết ngay dưới chân Tụ Linh Phong.

Ba người dõi mắt về vị trí của Tụ Linh Phong trên mặt hồ. Quanh Tụ Linh Phong là rừng rậm, một dòng suối tuôn dài đổ xuống từ đỉnh núi. Cách đó không xa là ba ngôi nhà nghèo nàn, xơ xác nằm cách nhau một quãng rất rộng. Trên con đường mòn dẫn đến cánh rừng bao quanh Tụ Linh Phong, hai con ngựa đang phi nước đại, hướng về phía núi. Điểu Tùng thốt lên:

– Nguy rồi! Bọn trẻ này thật không biết nghe lời!

Đó chính là Điểu Âu, Thần Cơ, Thái Sơn và Thiên Phụng. Chúng chia nhau ngồi trên hai con ngựa, trốn thoát khỏi đám lính canh mà Điểu Tùng phái đi. Không ngờ thế nào chúng lại phi đến Tụ Linh Phong. 

Hà Thủy Nguyên 

Học Viết
Học Viết là chuyên trang về tuyển chọn các áng văn chương Việt Nam, qua đó giúp cho độc giả nắm được thế nào là một bài viết hoặc một tác phẩm hay.
Share:

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *